Hai “ăn mày” đi dự đám cưới, câu
chuyện xúc động lòng người
Vào ngày kết
hôn, mẹ hỏi tôi: “ngồi ở nơi
vắng vẻ Hai người trông giống ăn mày kia là ai vậy?
Khi tôi nhìn sang, chợt thấy một ông lão đang nhìn chằm chằm về
phía mình, bên cạnh còn có một bà lão. Thấy tôi nhìn sang, họ liền vội vã cúi
gầm mặt xuống. Tôi không quen biết gì với cả hai người, nhưng nhìn họ cũng
không giống những người ăn xin, quần áo họ mặc trông còn mới. Điều khiến mẹ nói
họ giống ăn mày là vì cái lưng còng, bên cạnh còn có cây gậy.
Mẹ bảo Thiên Trì vốn là cô nhi,
bên đó vốn không có người thân đến, nếu như không phải chỗ quen biết gì thì hãy
đuổi họ đi.
“Thời buổi này, những người ăn xin rất là xấu
nết, cứ thích đợi ở trước cửa nhà hàng, thấy nhà nào cóđám tiệc liền giả làm
người thân đến ăn chực”.
Tôi nói: “Chắc không vậy đâu mẹ, để con gọi Thiên Trì
đến để hỏi thử xem sao?”
Thiên Trì giật mình hoảng loạn
khiến cho những bó hoa tôi đang cầm trên tay rơi “bịch” xuống đất, cuối cùng
anh ấp a ấp úng nói họ chính là ông chú và bà thím của mình.
Tôi khẽ liếc mẹ một cái, ý nói rằng suýt chút nữa đã đuổi người
thân đi rồi.
Mẹ nói: “Thiên Trì, con không phải là cô nhi sao? Vậy thì người thân ở đâu
ra vậy?”
Thiên trì sợ mẹ, cúi gầm mặt xuống nói đó là họ hàng xa của anh,
rất lâu đã không qua lại rồi, nhưng kết hôn là chuyện lớn, trong nhà ngay
cả một người thân cũng không đến, trong lòng cảm thấy rất đáng tiếc, vậy nên…..
Tôi dựa vào vai Thiên Trì, trách anh có người thân đến mà
không nói sớm, chúng ta nên đặt cho họ một bàn, nếu đã là họ hàng thân thích
thì không thể ngồi ở bàn dự bị được.
Thiên Trì ngăn lại, nói là cứ
để họ ngồi ở đó đi, ngồi ở bàn khác họ ăn uống cũng không thấy thoải mái.
Mãi đến lúc mở tiệc, ông chú và
bà thím cũng vẫn ngồi ở bàn đó.
Lúc mời rượu đi ngang qua bàn
hai người ngồi, Thiên Trì do dự một hồi rồi vội kéo tôi đi ngang qua. Tôi
ngoảnh đầu nhìn lại, thấy họ cúi mặt xuống đất, nghĩ ngợi một hồi, tôi kéo
Thiên Trì trở lại: “Ông chú, bà thím, chúng con xin kính rượu hai
người!”.
Hai người ngẩng đầu lên, có
phần ngạc nhiên nhìn chúng tôi.
Đầu tóc hai cụ đều đã bạc trắng
hết cả, xem ra già nhất cũng đã bảy tám chục tuổi rồi, đôi mắt của thím rất
sâu, mặt tuy đối diện với tôi nhưng ánh mắt cứ lờ đờ, chớp giật liên hồi.
Tôi lấy tay quơ qua quơ lại vô định trước mặt bà thím, không thấy
có phản ứng gì, thì ra bà thím là một người mù.
“Ông………ông chú…. bà thím….., đây là vợ con
Tiểu Khiết, bây giờ chúng con xin được kính rượu hai người!”, Thiên Trì đang dùng giọng quê để nói chuyện với họ.
“Ờ…..ờ……”, ông chú nghiêng nghiêng ngả ngả đứng dậy, tay trái vịn vào
vai của thím, còn tay phải run run nhấc ly rượu lên, lòng bàn tay đều là những
vết chai màu vàng, giữa những khe móng tay dày cộm còn dính lại bùn đất màu
đen.
Những tháng ngày bán mặt cho
đất bán lưng cho trời khiến cho họ bị còng lưng quá sớm. Tôi kinh ngạc phát
hiện rằng, chân phải của ông chú là một khoảng trống không.
Bà thím thì bị mù, ông chú thì
bị què, sao lại trên đời lại có một đôi vợ chồng như thế?
“Đừng có đứng nữa, hai người hãy ngồi xuống
đi”.
Tôi đi sang dùng tay dìu họ. Ông chú loạng choạng ngồi xuống, lúc
ấy không hiểu tại sao bà thím lại nước mắt đầm đìa, chảy mãi không thôi, còn
ông chú thì chẳng nói chẳng rằng lấy tay vỗ nhẹ vào lưng bà. Tôi thật muốn
khuyên họ vài câu, nhưng Thiên Trì đã kéo tôi rời khỏi .
Tôi nói với Thiên Trì
rằng: “Đợi đến khi họ về nhà hãy cho họ chút tiền
đi, tội nghiệp quá. Hai người đều bị tàn tật cả, những tháng ngày sau này không
biết ông bà phải sống thế nào đây”.
Thiên Trì gật gật đầu không có nói gì cả, chỉ ôm chặt lấy tôi.
Đêm trừ tịch đầu tiên sau ngày cưới
Thiên Trì bảo rằng dạ dày bị đau nên không ăn cơm tối được, cứ thế
đi về phòng ngủ. Tôi bảo mẹ hãy nấu chút cháo, rồi cũng theo vào phòng. Thiên
Trì nằm trên giường, trong mắt vẫn còn đọng nước mắt.
Tôi bảo: “Thiên Trì không nên như vậy, đêm trừ tịch đầu
năm mà không ăn cơm tối với cả nhà, lại còn chạy về phòng như thế nữa. Cứ như
là cả nhà em bạc đãi anh vậy, cứ mỗi lần đến ngày lễ Tết đều bị đau dạ dày, sao
lại có chuyện như vậy được? Thật ra em biết anh không phải là bị đau dạ dày,
nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”
Thiên Trì rầu rĩ một hồi lâu,
rồi nói: “Xin lỗi, chỉ là anh nhớ đến ông chú và bà
thím, còn có ba mẹ đã mất của anh nữa. Anh sợ trong lúc ăn cơm không nhịn được,
sẽ khiến cho ba mẹ không vui nên mới nói là bị đau dạ dày”.
Tôi ôm chầm lấy anh, nói: “Ngốc quá, nhớ họ thì khi đón
Tết xong chúng ta sẽ cùng đi thăm họ là được rồi, hơn nữa em cũng rất muốn biết
là hai người họ sống thế nào”.
Thiên Trì nói: “Thôi, đường núi đó rất khó đi. Em sẽ mệt, hãy đợi khi nào đường
xá thông suốt, chúng ta khi đó chắc cũng đã có con cái rồi, lúc đó sẽ dẫn em
đến đó thăm họ vậy”.
Trong lòng tôi rất muốn nói: “Đợi đến khi chúng ta có con
rồi, chắc họ đã không còn nữa!”, nhưng không dám nói ra, chỉ nói hãy gửi chút tiền và đồ dùng
cho họ vậy!
Giữa kì trung thu năm thứ hai
Tôi vừa khéo đang công tác ở bên ngoài, Tết Trung Thu ngày đó lại
không về nhà được.
Tôi rất nhớ Thiên Trì và ba mẹ,
nên liền gọi điện cho Thiên Trì nấu cháo điện thoại rất lâu.
Tôi hỏi Thiên Trì rằng những
lúc nhớ tôi ngủ không được thì làm thế nào đây?
Thiên Trì bảo là lên mạng hoặc
là xem ti vi, nếu như vẫn không được thì nằm ở đó, mở to mắt mà nhớ tôi vậy.
Buổi tối hôm đó, chúng tôi nói
chuyện mãi đến khi điện thoại hết pin mới thôi.
Vốn dĩ muốn chọc ghẹo chồng một chút, thật không ngờ……
Nằm trên giường ngủ trong khách sạn, nhìn ánh trăng tròn bên ngoài
cửa sổ, tôi làm thế nào cũng không ngủ được. Mở to đôi mắt mà nước mắt cứ chảy
mãi không ngừng, tôi thất sự rất nhớ Thiên Trì, nhớ ba và mẹ.
Nghĩ rằng Thiên Trì chắc cũng không ngủ được, nói không chừng vẫn
còn đang ở trên mạng.
Tôi liền bật dậy mở vi tính,
tạo một cái nick mới tên là “lắng nghe lòng bạn”, để chọc ghẹo Thiên Trì một
chút. Dò tìm một chút, quả nhiên Thiên Trì vẫn còn ở đó, tôi chủ động nhập nick
của anh, anh chấp nhận.
Tôi hỏi anh: “Ngày Tết trung thu muôn nhà
đoàn viên như thế này, sao anh vẫn còn dạo chơi trên mạng vậy?”
Anh trả lời: “Vì vợ tôi đang đi công tác bên ngoài, tôi nhớ cô ấy đến không ngủ
được, vậy nên lên mạng xem thế nào”.
Tôi rất vừa ý với câu nói này.
Tôi lại gõ tiếp: “Vợ không có nhà, có thể tìm
một người tình khác để thay thế mà, giống như nói chuyện trên mạng vậy nè, tâm
sự để tự an ủi mình một chút”.
Một lúc lâu, anh ấy mới trả lời
lại: “Nếu như cô muốn tìm người tình, vậy thì xin
lỗi vậy, tôi không phải là người cô cần tìm, tạm biệt”.
“Xin lỗi, tôi không phải là có
ý đó, anh đừng giận nha”, Pa….pa…pa…Tôi vội vàng gửi tin nhắn cho anh.
Một lát sau, anh ấy hỏi
tôi: “Sao bạn lại dạo chơi trên mạng vậy?”
Tôi nói: “Tôi làm việc bên ngoài, bây giờ cảm thấy rất
nhớ ba và mẹ. Lúc nãy cũng vừa mới nói chuyện với bạn trai xong, nhưng vẫn
không ngủ được, liền lên mạng để giải trí một chút”.
“Tôi cũng rất nhớ ba và mẹ tôi, chỉ có điều là
người thân đang ở bên ngoài, con muốn phụng dưỡng mà không được”.
“Người thân ở bên ngoài, con
muốn phụng dưỡng mà không được. Nói vậy là sao?”.
Tôi lặp lại câu này rồi gửi cho
anh.
Tôi có chút khó hiểu, Thiên Trì
sao lại nói những lời như thế?
“Bạn tên là ‘lắng nghe lòng bạn’, hôm nay tôi
sẽ kể cho bạn nghe vậy. Có một vài chuyện mà để tronglòng quá lâu thế nào cũng
sẽ sinh bệnh, đem nói ra chắc sẽ dễ chịu hơn một chút, dù sao đi nữa tôi vàbạn
cũng không biết gì nhau, bạn cứ xem như là nghe một câu chuyện vậy”.
Thế là, tôi tình cờ biết được câu chuyện mà Thiên Trì đã cất giấu
trong lòng bấy lâu nay
30 năm trước, cha tôi lúc ấy đã gần 50 tuổi rồi mà vẫn chưa lấy
được vợ, vì ông bị què cộng thêm gia cảnh nghèo khó nên không có cô gái nào
muốn gả về gia đình ông. Về sau, trong làng có một ông lão ăn xin dẫn theo cô
con gái bị mù. Ông già đó bị bệnh rất nặng, ba tôi thấy họ đáng thương liền bảo
họ vào nhà nghỉ ngơi. Thật không ngờ vừa nằm xuống thì không dậy được nữa, sau
này con gái của ông già đó, cũng chính là cô gái mù kia đã được gả cho ba tôi.
Hai năm sau thì sinh ra tôi.
Nhà chúng tôi
sống rất kham khổ, nhưng trước sau tôi vẫn không hề đói bữa nào
Ba mẹ không thể trồng trọt được, không có thu nhập, đành phải tách
hạt bắp cho người ta, một ngày lột đến cả mười ngón tay đều sưng rộp lên chảy
cả máu, ngày hôm sau liền quấn tấm vải rồi tách tiếp.
Vì để cho tôi được đi học, trong nhà ba mẹ nuôi ba con gà mái, hai
con đẻ trứng bán lấy tiền, con còn lại đẻ trứng cho tôi ăn. Mẹ bảo rằng những
lúc bà đi xin ăn ở trong thành phố, nghe nói những đứa trẻ trong thành đi học
đều được ăn trứng gà, con nhà chúng ta cũng được ăn, sau này nhất định sẽ
thông minh hơn cả những đứa trẻ khác trong thành.
Vậy mà trước sau họ đều không ăn, có lần tôi nhìn thấy mẹ sau khi
đánh quả trứng vào nồi, bà đã dùng lưỡi liếm liếm những lòng trắng còn sót lại
trong vỏ trứng, tôi liền ôm chầm lấy bà khóc sướt mướt. Dù nói thế nào, tôi cũng
không chịu ăn trứng nữa, ba tôi sau khi biết được đầu đuôi câu chuyện,
tức giận đến mức muốn dùng gậy đánh mẹ. Cuối cùng tôi đã thỏa hiệp, điều kiện
tiên quyết chính là chia đều quả trứng đó để ba người chúng tôi cùng nhau ăn.
Tuy họ đã đồng ý, nhưng mỗi lần cũng chỉ là dùng răng nhâm nhi một hai miếng
cho có vậy thôi.
Những người trong thôn trước giờ đều không hề gọi tên tôi, mà đều
gọi tôi là con của ông chồng què bà vợ mù. Ba mẹ chỉ cần nghe thấy có
người gọi tôi như vậy, thì nhất định sẽ liều mạng với người đó.
Mẹ nhìn không thấy thì sẽ lấy miếng gạch mà ném loạn xạ cả lên,
miệng chửi rằng: “Cái đồ trời đánh nhà chúng mày, chúng tôi tuy
bị què bị mù, nhưng con chúng tôi bình thường lành lặn, nên không cho phép
chúng mày gọi như thế. Sau này chúng mày sẽ chẳng có đứa nào bằng được con tao
cả”.
Kì thi trung học năm đó, đứa
con trai của vợ chồng què mù kia thi được giải nhất huyện, khiến cho họ thật sự
được nở mày nở mặt một phen. Mọi người trong thị trấn đã chu cấp tất cả số tiền
học phí thay nhà chúng tôi, ngày tiễn tôi đi lên thành phố học, ba tôi cũng lần
đầu tiền bước ra khỏi làng vùng sâu vùng xa này.
Lúc lên xe, nước mắt tôi chảy
mãi không dừng,
Ba một tay chống gậy, một tay lau nước mắt cho tôi
“Vào thành phố rồi hãy cố gắng học hành, sau
này sẽ tìm được việc làm và lấy vợ ở đó luôn. Người khác mà có hỏi đến ba mẹ
con thì con hãy nói rằng con là trẻ mồ côi, không có ba mẹ, nếu không thì người
khác sẽ xem thường con cho xem. Nhất là con sẽ không lấy được vợ, người ta sẽ
chê bai con. Nếu làm lỡ việc lấy vợ của con thì ba cũng không còn mặt mũi nào
để đi gặp tổ tiên nữa”.
“Ba!”, tôi bảo ông đừng nói nữa, “đây là những lời gì thế, chỉ có những kẻ không ra gì mời không
chịu nhận ba mẹ thôi?”
Mẹ cũng nói: “Những lời này đều đúng cả đấy,
con phải nghe mới được. Con có còn nhớ lúc còn ở trong trường hay không? Chỉ
cần nói con là con cái của vợ chồng què mù trong làng, mọi người thì lập tức
khinh thường chế giễu con ngay. Lúc mới bắt đầu, ngay cả thầy cô trong trường
cũng không thích con. Sau này nếu con dẫn vợ thành phố về thì hãy nói chúng ta
chính là ông chú và bà thím của con”.
Nói xong, bà vừa khóc vừa lau nước mắt.
Ba nói : “Tốt nhất là đừng có dẫn vợ về nhà, hễ dẫn về
nhà, mẹ con lại không nhịn được, như vậy sẽ lộ tất cả thì nguy”.
Sau đó, ông liền dúi mười quả trứng gà đã luộc chín sẵn vào lòng
tôi, rồi dẫn mẹ đi mất. Tôi đứng lặng nhìn theo hình bóng của họ, nước mắt chảy
mãi không thôi.
Nghe kể đến đây, khóe mắt tôi
bỗng thấy cay cay, tàn tật không phải là lỗi của họ, đó chẳng qua chỉ là số
mệnh buộc họ phải thế, nhưng họ đã sinh cho tôi một Thiên Trì hoàn mỹ.
Thiên Trì ngốc nghếch này, cha mẹ như thế này, thử hỏi còn có cha
mẹ nào hoàn mỹ hơn thế nữa chứ.
Tôi rất tức giận, sao anh ấy lại xem thường tôi như thế?
“Vậy sau đó, anh liền nói với
vợ anh rằng họ chính là ông chú và bà thím của anh sao?”.Tôi gõ câu hỏi này rồi gửi cho anh
“Vốn dĩ tôi không tin. Người vợ tôi tìm là
tôi, chứ không phải ba mẹ, tại sao ngay cả ba mẹ cũng không thể nhận chứ?
Vậy mà tôi ở bên ngoài mười năm, ba mẹ không
hề đến trường thăm tôi dù chỉ một lần.
Năm đầu tiên làm việc, tôi muốn dẫn họ vào
thành phố chơi, họ đều không chịu, nói rằng nếu chẳng may để cho người khác
biết ba mẹ tôi là người tàn tật, họ sẽ bôi tro trát trấu lên mặt tôi, như vậy
sẽ ảnh hưởng đến việc lấy vợ của tôi”.
Người thân ở bên ngoài, con muốn tận hiếu mà không được
Cả đời họ đều ở trong vùng núi xa xôi mà không muốn ra ngoài.
Mẹ có nói rằng bà chính là từ
thành thị đến đây, nhưng như vậy nào có ý nghĩa gì đâu.
Sau này, tôi đã quen một người
bạn gái, khi tôi cho rằng thời cơ đã chín muồi rồi, liền dẫn cô ấy về
thăm nhà một chuyến.
Nào có ngờ đâu, sau khi đến
nhà, cô ấy ngay cả cơm còn chưa ăn một bữa liền bỏ đi ngay, tôi vội đuổi theo
sau, cô ấy nói rằng, nếu phải sống với những người như thế, ngay cả một ngày cô
ấy cũng không sống nổi. Còn nói gien nhà chúng tôi có vấn đề, con cái sau này
nhất định cũng sẽ không được khỏe mạnh.
Nghe xong những lời này, tôi tức đến nỗi bảo cô ấy rằng đi được
bao xa thì cứ đi. Về đến nhà, mẹ tôi đang khóc nức nở, còn ba thì luôn miệng
trách mắng tôi. Bảo tôi không nghe những lời họ nói, không muốn đứt hương hỏa
nhà chúng tôi.
Về sau, tôi đã quen bạn gái thứ hai, chính là vợ tôi bây giờ.
Tôi rất yêu cô ấy, ngay cả nằm mơ tôi cũng sợ mất cô ấy, nhà của
cô ấy lại giàu có, họ hàng thân thích đều là những người có địa vị trong xã
hội.
Đã có vết xe đổ lần trước rồi,
tôi rất sợ, đành phải làm đứa con bất hiếu.
Nhưng mỗi lần đến ngày lễ Tết
tôi đều nhớ đến họ, trong lòng như có tảng đá lớn đè lên, rất khó chịu.
“Vậy anh trước giờ không nói
cho vợ anh biết sao? Biết đâu cô ấy sẽ thông cảm chuyện này thì sao?”
“Tôi chưa từng nói, cũng không dám nói. Nếu
như cô ấy chấp nhận, tôi nghĩ rằng mẹ vợ tôi cũng sẽkhông chấp nhận. Tôi sống
cùng với họ, ba vợ là người rất có tiếng tăm bên ngoài. Nếu như ba mẹ tôiđến
rồi, không phải là bôi tro trát trấu vào mặt họ sao? Tôi cũng chỉ có thể tranh
thủ những lúc ra ngoàicông tác, học tập mà lén lén trở về thăm họ một lúc…
Cảm ơn bạn đã nghe tôi nói
nhiều như vậy, bây giờ lòng tôi đã thấy nhẹ nhõm thoải mái hơn nhiều
rồi”.
Sau khi tắt máy rồi, tôi vẫn
không sao ngủ được.
Ai cũng bảo là con cái không chê mẹ xấu, chó không chê nhà nghèo,
nhưng hãy nhìn xem chúng tôi đã làm gì đây?
Tôi hiểu được chỗ khó xử của
Thiên Trì, cũng hiểu được nỗi khổ tâm của ba mẹ anh.
Nhưng họ lại không biết rằng cả hai đã đẩy người vô tội là tôi vào
trong nghịch cảnh vô tình vô nghĩa.
……..
Trời vừa sáng, tôi liền đến gõ cửa phòng ban giám đốc, nói với ông
ấy rằng những sự việc còn lại xin ông toàn quyền xử lý, tôi có chuyện vô cùng
quan trọng cần phải làm ngay, mọi chuyện giờ đều phải trông cậy vào ông ấy. Sau
đó, tôi vội thu dọn ít đồ, rồi đi thẳng ra trạm xe lửa. Cũng may, tôi đã bắt
được chuyến xe lửa đầu tiên.
Con đường núi đó quả thật là rất khó đi.
Vừa mới bắt đầu hai chân đã mỏi đến không còn chút sức lực nào
nữa, về sau bàn chân sưng phồng cả lên, không thể nào đi tiếp được nữa.
Ngay lúc giữa trưa, trời lại
nắng gắt, tôi đành phải ngồi nghỉ bên đường một lúc.
Nước uống mang theo trên người
gần như sắp uống hết cả rồi, mà tôi cũng không biết phía sau còn bao nhiêu lộ
trình phải đi nữa.
Cởi giày, bóp cho mụn nước dưới chân chảy ra, lúc đó đau đến nỗi
tôi khóc bật thành tiếng, thật sự muốn gọi điện bảo Thiên Trì đến rước tôi về
nhà, nhưng lại thôi tôi phải có chịu đựng. Tôi lấy tay tóm lấy một nắm hoa cỏ
lau ở ven đường lót vào dưới chân, cảm thấy bàn chân thoải mái hơn nhiều.
Nghĩ đến ba mẹ của Thiên Trì,
bây giờ vẫn còn làm việc vất vả ở nhà, bàn chân bỗng nhiên tràn trề sức lực,
đứng thẳng dậy mà tiếp tục đi tiếp về phía trước. Khi trưởng thôn dẫn tôi đến
trước cửa nhà của Thiên Trì, một vùng trời kia, ráng chiều đỏ rực đang chiếu
lên cây táo lâu năm trước cửa nhà họ.
Dưới cây táo, ông chú của Thiên
Trì, không phải, ba của Thiên Trì đang ngồi ở đó, nhìn ông còn già hơn nhiều so
với lúc đám cưới. Tay đang bóc những hạt bắp, cây gậy lặng lẽ dựa vào cái chân
tàn tật kia của ông.
Mẹ thì quỳ ở dưới đất chuẩn bị thu dọn số bắp đã phơi xong, bàn
tay bà đang gom những hạt bắp lại thành đống.
Tựa một bức tranh, mà trong bức tranh ấy chính là người cha người
mẹ hoàn mỹ nhất trên đời này
Tôi từng bước từng bước đi về phía họ, ba vừa nhìn thấy tôi, quả
bắp ông đang cầm trên tay liền rơi xuống đất, miệng há thật to, giật mình
hỏi: “Con, sao con lại đến đây?”
Mẹ ở bên cạnh hỏi dò: “Ba nó à, ai đến vậy?”
“ Vợ…vợ của Thiên Trì”.
“Hả. Ở đâu?”, mẹ hoảng hốt dùng tay sờ soạng chung quanh để tìm về phía tôi.
Tôi khom lưng đặt hành lí xuống đất, sau đó dùng tay nắm chặt tay
bà, quỳ mọp xuống đất, nghẹn ngào nói với ba mẹ rằng: “Ba! Mẹ! Con đến đón ba mẹ về nhà đây!”
Ba ho vài tiếng, nước mắt chảy dài
khắp gương mặt chi chít nếp nhăn.
“Tôi đã nói rồi mà, thằng con
của chúng ta không hề nuôi vô ích!”
Còn mẹ thì ôm chầm lấy tôi,
từng hàng từng hàng nước mắt từ trong hốc mắt của bà chảy xuống cổ tôi.
Khi tôi dẫn ba mẹ đi, mọi người trong làng đều đốt pháo hoan hô.
Tôi một lần nữa lại thấy tự hào vì ba mẹ.
Khi Thiên Trì mở cửa ra, nhìn
thấy ba và mẹ đứng ở bên trái bên phải tôi, không khỏi lấy làm kinh ngạc, người
anh ngây như khúc gỗ, không nói một lời nào.
Tôi nói: “Thiên Trì, em chính là người đã đọc câu chuyện của anh đó, em đã
đón ba mẹ chúng ta về rồi này. Ba mẹ hoàn mỹ như thế, sao anh lại nỡ để cho họ
ở trong vùng núi xa xôi hẻo lánh được chứ?”
Thiên Trì khóc không thành tiếng, ôm chặt lấy tôi, hai hàng nước
mắt lăn dài xuống cổ tôi giống như mẹ anh vậy.
Ba và mẹ, hai từ ngữ thần
thánh, thiêng liêng bao quát hết thảy tình yêu trên thế gian này, thật đáng để
cho chúng ta dùng cả đời để gọi.